当前位置:首页 > Thể thao

【kết quả bóng đá u19 tây ban nha】Nỗi đau của hai mẹ con nhiễm chất độc da cam

Mẹ tật nguyền,ỗiđaucủahaimẹconnhiễmchấtđộkết quả bóng đá u19 tây ban nha con nằm bất động

Không may mắn như bao người khác, ảnh hưởng từ chất độc hóa học đã cướp đi ước mơ trở thành người bình thường của chị Hằng. Gương mặt người phụ nữ 39 tuổi nảy chằng chéo những vết nhăn nheo, tay chân co quắp, di chuyển một cách nhọc nhằn. Chị không thể nói, bị liệt gần nửa người, chỉ có thể lê lết làm vài việc vặt trong nhà. Không có chồng, không có người thân, không thể mưu sinh, cuộc sống hằng ngày của chị chỉ trông chờ vào tiền trợ cấp của Nhà nước, và sự giúp đỡ của bà con hàng xóm láng giềng.

Dù không thể may mắn có được một gia đình, nhưng chị Hằng vẫn khát khao được làm mẹ, chị quyết định “kiếm” một đứa con. Những tưởng may mắn mỉm cười với chị, nhưng thật đau đớn bởi nỗi đau da cam vẫn còn đó, đeo bám dai dẳng không thể nào rũ bỏ được. Đứa con trai của chị được sinh ra không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, càng không thể gọi tên mẹ như bao đứa trẻ khác. Đã 5 tuổi, nhưng em chỉ có thể nằm một chỗ phải sống đời sống thực vật. Nỗi đau lại chồng lên nỗi đau.

Không thể nói ra bằng lời, đôi mắt của chị Hằng chứa đựng biết bao nỗi niềm xót xa cho đứa con nhỏ tội nghiệp. Còn gì đau đớn hơn khi nhìn con mình nằm đó, sống trong bóng đêm mờ mịt, không nói, không cười, càng tủi phận hơn khi bản thân người mẹ khốn khó lại tật nguyền không thể chăm sóc con cho trọn vẹn, phải trông cậy vào người khác, đến tên con cũng chẳng thể gọi nổi một lần.

Ông Phan Văn Hạnh cán bộ chính sách phường Hương Chữ đã xác nhận chị Hằng bị ảnh hưởng từ chất độc hóa học và đang gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống.

Ước…

Xót xa cho hoàn cảnh của chị, nên dù không phải là bà con thân thích, cụ bà Bùi Thị Dung năm nay gần 80 tuổi cũng chuyển sang ở cùng, giúp đỡ chị nuôi bé Hiếu và chăm sóc cho hai mẹ con. Hằng ngày, bà đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, lo cho bé Hiếu như người thân trong gia đình. Không máu mủ ruột rà nhưng cái tình, cái nghĩa của con người đã kéo 3 mảnh đời nghèo khó cứ thế nương tựa vào nhau, sống lay lắt như những ngọn đèn trước gió.

Bà Dung tâm sự: “Tội nghiệp quá. Mạ thì 1 chân, 1 tay liệt không làm được gì cho nên tui vô giúp đỡ cháu. Gia đình hoàn cảnh chật vật lắm. Hàng xóm láng giềng, người đi qua người đi lại cho năm ba lon gạo, người cho vài nắm rau, người cho gói muối. Nhà cũ nát hết rồi, trời mưa to là 3 bà cháu bồng nhau ra cửa đứng, không thì phải sang nhà hàng xóm”

Ngôi nhà nơi cư trú của 3 con người trở nên ảm đạm dưới những chiều mưa. Hai mái ngói chùng xuống xập xệ, những mảnh tường xám xịt, gỗ đã bị mối mọt ăn gần hết. Những hôm trái gió trở trời, bé Hiếu lên cơn co giật không có tiền thuốc thang, chị Hằng đành ngậm ngùi ôm con trong nước mắt. Số tiền Nhà nước hỗ trợ mỗi tháng vài trăm nghìn, trong khi 3 con người có biết bao thứ phải lo toan...

Sâu thẳm nơi đáy mắt người phụ nữ bất hạnh dường như chỉ toát lên một ước mong lớn nhất. Ước cho đứa con tội nghiệp được chữa lành đôi mắt, được lành lặn đôi chân, được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, được vui tươi như bao đứa trẻ khác. Bà Dung cũng chỉ mong muốn gia đình có một mái ấm tốt hơn, có căn nhà vững chãi để che mưa che nắng, để có thể an tâm lúc trái gió trở trời, nhưng mong ước ấy xa vời quá khi miếng ăn của 3 con người còn chưa thể đủ đầy.

Cuộc sống của 2 mẹ con tật nguyền đáng thương và cụ bà đang gặp rất nhiều khó khăn nên cần lắm những tấm lòng nhân ái, chia sẻ, giúp đỡ.

Mọi sự hỗ trợ xin gửi về chị Hoàng Thị Hằng, làng An Đô, phường Hương Chữ, thị xã Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên Huế; hoặc Tòa soạn Báo Thừa Thiên Huế, 61 Trần Thúc Nhẫn, TP Huế.

分享到: