Trong ngôi nhà cấp bốn lợp tồn,ấthạnhgiađìnhcóconsinhđôibịbạinãkết quả bóng đá trực tuyến hôm nóng đến kinh người giữa thời tiết nắng gay gắt, chị Thu đang một mình “vật lộn” với hai đứa con sinh đôi 6 tuổi, bị bệnh bại não, chân tay teo tóp, thân hình chỉ như những đứa trẻ 2-3 tuổi. Hai đứa trẻ chỉ có thể nằm một chỗ, nên mọi sinh hoạt đều do người mẹ lo toan. Dưới nền nhà, bên cạnh 2 bé là tô cháo xay nhuyễn đã nguội ngắt nguội ngơ. Chị Thu đang luống cuống nâng đầu một bé mới bị sặc cháo, giọng nghẹn ngào: “Có khi phải mất cả mấy tiếng đồng hồ mới cho hai đứa ăn xong bữa. Lúc ăn, các cháu thường xuyên bị sặc như thế này, tội nghiệp lắm, đau lòng lắm, nhưng không làm gì được cho con bớt khổ”.
Năm 2005, chị Thu kết hôn với anh Nguyễn Văn Quý. Cha mẹ anh Quý giúp 30 chục triệu đồng, còn cha mẹ chị Thu đồng ý cho cặp vợ chồng trẻ tạm thời làm nhà trong khuôn viên đất của ông bà. Vậy là vợ chồng chị Thu cũng dựng được ngôi nhà cấp 4. “Vợ chồng tui không vốn liếng, vẫn tự tin vợ có nghề chằm nón, chồng đi làm thuê, cực khổ vất vả nhưng cũng sẽ sống được như bao gia đình khác. Năm 2007, tui sinh đôi hai cháu Nguyễn Văn Huy, Nguyễn Văn Hoàng, bất hạnh thay, cả hai cháu đều bị bệnh bại não bẩm sinh. Không có tiền để chữa chạy, nên nhìn các con bị bệnh tật hành hạ, cướp mất tuổi thơ, vợ chồng tui thương đứt ruột. Nhưng...”. Chị Thu cúi mặt để giấu đôi mắt đỏ hoe. Một bé nhoẻn miệng cười ngô nghê càng nhân thêm nỗi xót xa. Hai con bệnh tật hiểm nghèo, chị Thu phải bỏ công việc để chăm sóc. Nhà chỉ còn anh Quý đi làm để nuôi sống cả gia đình 5 người (năm 2011, vợ chồng chị Thu sinh thêm cháu Nguyễn Thị Minh Tâm, may mắn Tâm là đứa trẻ bình thường). Gắng sức quá, anh Quý mắc bệnh lao lực, phải điều trị bằng thuốc dài ngày. “Không đi làm thì cả nhà chết đói, nên chồng tui bệnh vậy cũng gắng. Ngày nào mệt nhiều thì cũng phải nghỉ. Làm “bữa đực, bữa cái” nên thu nhập cũng giảm xuống. Hoàn cảnh vì vậy càng ngặt nghèo hơn. Người lành thì sao cũng được, cứ nghĩ hai đứa con bệnh tật đứt bữa là...”, chị Thu lại không thể nói hết câu, đưa tay chấm nước mắt. Thấy khách cứ tần ngần vì ngôi nhà trống hoang, không có vật dụng nào đáng giá, chị Thu kể, UBND phường Kim Long cũng quan tâm, đề nghị làm chế độ cho hai cháu, mỗi cháu được 360.000đ/tháng. Làng Hòa Bình cũng tặng hai cháu chiếc xe lăn. Bà con xóm giềng thương tình, người cho vài chục nghìn, góp lại mua được cái tủ đựng quần áo, cái ti vi trị giá mấy trăm nghìn đồng. Tình cảm đó khiến vợ chồng chị Thu rất cảm động. Nhưng để giúp cho hai cháu có điều kiện chữa bệnh, phần nào cải thiện chất lượng cuộc sống của hai đứa trẻ bất hạnh, bị bại não, thì rất cần sự chia sẻ của nhiều tấm lòng hảo tâm. |