发布时间:2025-01-10 18:36:47 来源:Empire777 作者:World Cup
Nghe bác tôi kể,ươngđocircibagraventaymẹtottenham gặp newcastle lúc tôi cất tiếng khóc chào đời, dù khá bụ bẫm nhưng: “Ôi giời! Lại một thằng cu nữa rồi!”. Bởi trước tôi đã có hai anh trai. Ba mẹ ao ước có thêm một cô con gái để về già có người phụ cơm nước, giặt giũ. Ấy vậy, mẹ nở nụ cười thật tươi, đưa đôi bàn tay ra nhẹ nhàng đón lấy và ôm tôi vào lòng. Mẹ bảo: “Con cái là trời cho. Thấy con khỏe mạnh, lành lặn là tốt rồi!”.
Nhà nghèo. Bốn anh em tôi lần lượt ra đời là thêm gánh nặng trên đôi vai gầy của mẹ. Trong những bữa cơm còn phải ăn độn, đôi bàn tay mẹ đon đả bới hết phần cơm cho anh em chúng tôi, phần mẹ còn lại chỉ là những lát khoai, lát sắn. Anh em tôi biết yêu quê nghèo, biết quý hạt gạo dẻo thơm từ đó!
Mùa nối mùa, đôi bàn tay mẹ cứ tảo tần sớm hôm, lúc gieo mạ, lúc cấy cày, gặt hái... Đôi bàn tay mẹ chẳng biết đến vàng bạc, lụa là, phấn son; chỉ quen với tay liềm, tay cuốc. Đôi bàn tay ấy đã ấp ôm anh em tôi trong những ngày mưa gió, phe phẩy chiếc quạt mo cho anh em tôi thiu thiu giấc nồng, chia cho anh em tôi từng đồng quà tấm bánh. Cũng đôi bàn tay thân thương ấy đã bao lần tôi níu kéo đòi mẹ dẫn tới tận cửa lớp những ngày mới cắp sách đến trường. Cũng đôi bàn tay ấy, mẹ đã dẫn tôi đi chơi khắp hàng xóm, nội ngoại và biết đến vẻ đẹp của cánh đồng làng bốn mùa “thay áo”.
Tôi nhớ bàn tay dịu hiền của mẹ trong những ngày hè xa lắc. Hè nắng như đổ lửa, thi thoảng từng đợt gió Lào khô khốc lại ùa về làm cả không gian làng quê vốn xanh mát cũng trở nên nóng nực, oi ả. Những ngày như thế, tôi thích nhất là được mẹ gội đầu. Mẹ nướng quả bồ kết trong bếp củi cuối buổi còn đỏ lửa, bẻ ra từng miếng nhỏ, bọc trong vải mềm. Tay mẹ cầm chiếc gáo dừa vục xuống bể nước dội đều lên tóc tôi. Rồi mẹ nhúng bọc bồ kết vào nước cứ thế xoa lên đầu cho tôi. Nước giếng quê mát lành, hương bồ kết thoảng thơm dễ chịu, nhất là từng ngón tay mẹ nhẹ nhàng luồn xuống tận chân tóc, tạo cho tôi một cảm giác thật thoải mái. Để rồi, trong những ngày hè của tuổi thơ tôi có niềm vui ra ngồi nơi bờ giếng chỉ để chờ được mẹ gội đầu.
Nhớ sao những ngày đông giá lạnh khi còn học cấp ba. Ngày ấy, dù trời rét căm căm, chiều nào tôi cũng lọc cọc trên chiếc xe đạp cà tàng đi từ quê ra phố gần 20km để học luyện thi. Học xong về đến nhà, trời đã tối đen như mực, mưa lạnh căm, bụng đói cồn cào. Khi ấy, đôi bàn tay mẹ đã ủ ấm sẵn tô cơm trong chăn từ bữa cơm chiều để dành cho tôi. Bưng tô cơm trên tay, tôi cứ thế ăn ngon lành. Hơi ấm và hương thơm dẻo của cơm vẫn lan tỏa như hơi ấm từ đôi bàn tay mẹ.
Tưởng rằng khi anh em tôi đã trưởng thành, lập gia đình, đôi bàn tay mẹ sẽ được thảnh thơi, nhàn rỗi. Nhưng rồi, từng đứa cháu lại lần lượt ra đời và đứa nào ít nhiều cũng lớn lên từ đôi bàn tay của bà. Vợ chồng tôi lập nghiệp ở miền Nam. Vậy mà mẹ không quản tuổi già hay đường sá xa xôi, vẫn có mặt trên những chuyến xe khách vượt hàng ngàn cây số từ Bắc vào Nam để bế bồng các cháu. Nhìn mẹ cưng nựng các cháu trên tay, tôi lại như thấy hình ảnh của mình thuở nào và thật ấm áp biết bao khi đời còn có mẹ.
Mẹ tôi nay tuổi đã xế chiều, những vết chai sần như dấu tích nhọc nhằn vẫn còn hằn trên đôi tay mẹ. Mỗi lần về thăm quê, tôi chỉ muốn được ngồi bên mẹ, nắm lấy đôi bàn tay dạn dày gió sương ấy - đôi bàn tay cả đời chỉ biết hy sinh cho hạnh phúc gia đình!
相关文章
随便看看