【lịch thi đấu anh hôm nay】Nỗi nhớ mùa đông
作者:Nhà cái uy tín 来源:Nhận Định Bóng Đá 浏览: 【大 中 小】 发布时间:2025-01-11 05:04:33 评论数:
BP - Đã lâu lắm,a đlịch thi đấu anh hôm nay Đồng Xoài mới có những ngày nhiệt độ xuống thấp thế này.
Càng gần tới Noel, tiết trời càng lạnh. Và sau lễ Noel, do chịu ảnh hưởng cơn bão số 16 nên nhiệt độ càng xuống thấp. Quanh Tượng đài chiến thắng Đồng Xoài, mấy bà, mấy chị thường xuyên đi bộ đã phải quấn khăn quanh cổ, có người mang cả khẩu trang và vừa đi vừa hà hơi vào hai bàn tay mà xuýt xoa. Đêm nay trời rất lạnh, tỉnh dậy lục tìm tất và khăn quàng cổ, tự nhiên ký ức những ngày đông rét mướt xa xưa tràn về.
Những ngày thơ ấu của chị em tôi đón mùa đông bằng nhà không cửa với tường đất trộn rơm thủng lỗ chỗ bốn bề. Đêm đêm, mấy mẹ con nằm sát vào nhau, tấm chăn mỏng không làm sao hết lạnh. Những ngày đại hàn, mẹ phải lấy rơm để ủ chân cho chúng tôi bớt lạnh. Tôi nằm im sau lưng mẹ hít hà hơi ấm, chợt thấy xót thương khi nghe tiếng chim con hoảng hốt ngoài vườn.
Tôi rất sợ mùa đông, nỗi sợ dai dẳng, bám riết từ mùa đông này qua mùa đông khác. Cho dù mỗi năm một lớn, nhưng mỗi sáng mai thức dậy với sự đốc thúc của ông nội, tôi phải đi lom khom ra giếng rửa mặt. Có bữa rửa xong búng tay vào mặt mà chẳng có cảm giác gì, súc miệng qua loa ngụm nước muối rồi đến trường với cái dạ dày kêu ọt ẹt. Trường không xa nhưng tôi thường đi tắt đường bờ sông cho gần hơn. Gió thổi tôi liêu xiêu trên cánh đồng trơ gốc rạ. Ngồi trong lớp mà răng đánh vào nhau lập cập vì cửa sổ trống hoác trống hơ đón từng cơn gió bấc. Giờ ra chơi, chúng tôi chạy đi vơ rơm rạ đốt sưởi cho ấm. Vài đứa sang hơn thì đốt trái sa mọc trong cái ống bơ gỉ, nhưng cũng chả xua đi được cái rét như dao cắt, chỉ có chút hơi khói cho lòng ấm lên một chút.
Ngày ấy, tôi luôn thấy đói ngay cả khi vừa mới ăn cơm xong. Có lẽ chỉ ăn mỗi tinh bột (mà chẳng bao giờ đủ no), chẳng có cá, thịt nên tôi luôn thấy thèm thuồng. Mùa đông, tôi sợ nhất là mỗi lần mẹ bắt tắm, cho dù suốt cả ba tháng đông, tôi chỉ tắm có... ba lần. Mẹ đun một nồi nước to, lấy tấm cót và chiếc nong che hờ bên bờ giếng. Bà pha nước âm ấm và thay vì tắm tay chân trước cho cơ thể làm quen dần với cái lạnh thì bà lại kéo tôi ra gội đầu trước. Nồi bồ kết đặc quéo mà gội tới bốn, năm lần tóc tôi vẫn rít không tài nào chải nổi.
Chuyện xống áo mùa đông thì thật kinh khủng. Vậy mà so với đám bạn bè trong xóm, tôi thuộc hàng sang chảnh. Mỗi mùa đông đến, tôi thường bị chúng ghen tỵ, bởi trong khi chúng run cầm cập vì mỗi đứa chỉ mặc một manh áo mỏng thì tôi lại diện hẳn cái áo len cũ nát của người lớn, rộng thùng thình và dài quá gối. Bận cái áo dài thỗn thện đó vào, trông tôi như con thú trong gánh xiếc nghèo. Những chiếc áo ấm của tôi và của các thành viên trong gia đình, cái thì bị thủng lỗ chỗ vài miếng ở vạt, ở lưng áo; cái đứt khuy, tuột chỉ nhưng vô cùng quý giá và đều do chú tôi từ Hà Nội gửi về.
Tôi có cảm giác dường như cái rét thời xưa khác biệt rất nhiều so với thời nay. Không chỉ rét sâu hơn, thời gian giá rét dài hơn mà tôi thấy mùa đông xưa luôn tái tê và buồn thảm. Ai cũng mong những ngày đông tháng giá qua mau, chứ đâu có như bây giờ, mỗi khi đài khí tượng báo trời rét đậm rét hại thì người ta lại ùn ùn kéo nhau lên Sa Pa đón tuyết. Ở phương Nam nắng ấm này, chính tôi cũng đang thấy mình thiệt thòi vì chưa một lần được chạm vào tuyết, để cho lòng thỏa nỗi nhớ mùa đông.
Thảo Nguyên