Nơi mà tôi vẫn thường qua đây vào lúc mặt trời kịp đưa ánh nhìn đúng thời điểm cả cảnh vật lẫn con người đều phô diễn hết vẻ đẹp của mình,ánhđờingườkết quả thi đấu bóng đá anh…
Mỗi đôi quang gánh là một mảnh đời viết nên một câu chuyện, có thể là mẹ già nuôi con tật nguyền, là người mẹ trẻ mưu sinh cho cả đàn con nheo nhóc khi bờ vai chồng chẳng thể là chỗ dựa, là nhiều nhiều những hoàn cảnh khác nhau nữa,… chỉ biết họ đều cố gắng chất lên đôi vai gầy guộc của mình tất cả mọi thứ, để kiếm thêm được ít đồng, để bát cơm cho con có thêm nhiều thịt, nhiều cá, …
Không hiểu do vô tình hay cố ý, có thể đi bằng con đường khác để đến một điểm nhưng sáng nào tôi cũng tạt qua đây, gặp những người tôi chưa hề quen biết nhưng muốn được ngắm họ, được trải lòng cùng họ nếu có thể. Để rồi, vẫn con người đó, vẫn đôi quang gánh ấy, vẫn những gánh nặng ấy, lại cho tôi những cảm xúc khác nhau.
Tôi yêu từng nhịp phách của đôi gánh hàng mà họ mang, là muôn thứ trái cây, muôn màu xanh của rau quả, muôn nỗi muộn phiền, lo toan của các mẹ, các dì, các chị,…Người Huế của tôi đẹp từ sự chịu thương chịu khó, từ tiếng dạ tiếng thưa, và cũng đi vào thơ văn một cách nhẹ nhàng như thế. …
Có thể bạn đã, sẽ và từng bắt gặp đâu đó những đôi quang gánh từ Bắc vào Nam, ở bất cứ nơi đâu trên mảnh đất Việt Nam này, nhưng nếu bạn muốn lắng lòng mình giữa bộn bề cuộc sống, giữa những nhịp sống hối hả mà đôi khi quên cả mình là ai, hãy một lần đến với Thành Huế, đến với những đôi quang gánh của những con người chịu thương chịu khó để hiểu thêm về quang gánh đời người.
Phan Nguyễn Cẩm Tú