Có thể hơi cứng nhắc,ảnquyềnhìnhảkết quả bóng đá nhật 1 nhưng - ít ra là theo tôi - nó vẫn hay hơn kiểu... xả láng như ở xứ ta hiện nay. Chụp thì chưa nói, nhưng post ảnh lên mạng xã hội, nhất là facebook thì vô tội vạ, bất cần phép tắc, bất cần suy nghĩ. Lớp học cũ của chúng tôi thời phổ thông nay đều thuộc loại “tra” đời cả rồi. Tra nhưng cũng ham vui, lâu lâu lại í ới kêu nhau đi nhậu, rồi karaoke, dancing búi xua. Nói chung chỉ lành mạnh thôi. Sau những cuộc gặp mặt như thế, anh em về thấy nhẹ nhõm, thấy như được nạp lại năng lượng cho những ngày đầy ắp công việc phía trước. Vui quá, sẵn Iphone, Ipad trong tay, vài chị nhoay nhoáy chụp ảnh, rồi post lên “phây”... khoe. Một cô bạn trong lớp thấy được làm dữ, gọi điện bắt gỡ xuống khẩn cấp, nếu không cô cho... biết tay. Nghe căng quá, mấy chị lỡ cho post ảnh răm rắp làm liền. Sau này, gặp nhau, hỏi nguyên do, cô bạn mới thủng thẳng: “Tau sắp làm mụ gia (mẹ chồng) rồi. Con dâu nó thấy được mình nhí nhố như rứa, lỡ hắn suy diễn, nghĩ bậy bạ, mình làm răng mà ăn nói, mà bày vẽ cho hắn được?”. Vậy cho nên, có khi một bức ảnh “cho vui” với người này thì lại là cả vấn đề đối với người khác. Chưa kể, biết đâu có những bức ảnh còn làm tổn thương, thậm chí đổ vỡ cả một gia đình. Cho nên, “bản quyền hình ảnh” nghĩ cho cùng là văn hóa, là văn minh, là rất đáng suy nghĩ chứ không hẳn là cái gì đó cứng nhắc, là rào cản đối với cuộc sống.
Thượng Bích