当前位置:首页 > World Cup

【keo nha cia】Viết cho ngày đã qua

Hôm nay,ếtchongàyđãkeo nha cia sau khi gửi tấm ảnh qua facebook cho một người bạn ở Sài Gòn đã xa quê gần 30 năm, tôi nhận được cuộc điện thoại trò chuyện của bạn dài gần 1 tiếng. Những kỷ niệm ngày chúng tôi còn học cùng Trường tiểu học Vỹ Dạ cứ ùa về, bạn nói tết này không về quê được. Nhớ Huế lắm.

Đôi khi chúng ta cứ ước ao những điều cao sang, xa vời nhưng có một điều nhỏ bé như bạn tôi ước bây giờ là được ăn tô cơm hến, chén chè bắp mà cũng thật khó khăn. Tết có cái gì đó thật kỳ lạ, với ẩm thực, đó là lúc mà người ta nhớ nhiều nhất về những món ăn. Cũng đúng thôi, trong ẩm thực, trong món ăn luôn mang hương vị của quê hương mà.

Cũng như tôi bây giờ, tự nhiên ao ước được ngắm nhìn màu hoa tím của cây khế sau nhà. Cái cây khế ấy, cành lá vươn rộng che kín gần hết cái cửa sổ phòng. Tuổi mộng mơ, tôi hay ngồi nhìn hoa khế tím trên cành, nhìn nắng len qua những kẽ lá để nghe lòng mình như trôi về miền mơ mộng nào đó. Cái cảm xúc lúc ấy thật tuyệt diệu, nó thanh thản, nhẹ nhàng. Tôi yêu màu tím của hoa khế có lẽ từ những ngày ấy. Từng chùm hoa bé tí ti, mang một màu tim tím tươi non. Và tôi đã mơ cùng những bông hoa khế nhà mình về một bộ đồ đẹp, một đôi dép đẹp để đi chơi cùng bạn bè, và còn mơ thêm những ly chè đậu đỏ cốt nước dừa của ông Lạc nhà ở gần cầu Ông Thượng.

Những kỷ niệm xưa đã trôi vào hư không, hoa khế của tôi cũng đã trôi vào hư không. Sau ngày tôi lấy chồng vài năm, cây khế ấy đã bị chặt để lấy chỗ xây nhà cho anh tôi lấy vợ. Trong nhà chẳng ai biết tôi đã sửng sốt như thế nào khi nghe mạ tôi bàn chuyện chặt cây khế. Tôi lật đật trở về nhà, ra vườn ngắm nhìn cây khế, đưa tay vuốt trên thân cây, chỗ chạc ba nơi mà tôi thường trèo lên đó ngồi vắt vẻo sau khi đi học về, ăn vội vài trái khế non chua chua chát chát với chén muối ớt cày xè…

Tôi đã ngậm ngùi chia tay cây khế của mình như thế.

Những lúc thấy buồn, tôi lại tìm đến những khu vườn. Vùng Vỹ Dạ của tôi ngày xưa nổi tiếng nhà vườn thế mà bây giờ vườn biến mất dần dần từng ngày. Không còn vườn, đôi khi tôi nhớ màu xanh vườn nhà mạ đến quay quắt. Tôi hay thẩn thơ đi dạo một mình trong vườn một ngôi chùa nào đó ở Huế. Đi từng bước, lắng nghe trái tim mình chùng xuống với những nhớ thương xa xưa. Rồi ngồi dưới một gốc cây, nhìn xung quanh mà nghe lòng như thoát khỏi những tâm tư rối bời.

Trong nhịp sống ngày càng ồn ào này, tôi đã tìm cách để thoát ra như thế. Một chút màu xanh và gió lao xao, không gian yên lặng là cả một thế giới tuổi thơ xa xưa lại về.

Thế giới ngoài kia biết bao điều thay đổi nhưng tôi biết từ xưa đến nay con người vẫn luôn tìm về những ký ức xa xưa, như trong tôi là ký ức về hoa khế. Như của bạn tôi là ký ức về Huế của những ngày tiểu học.

Và tôi biết, tôi sẽ còn viết thư cho ngày đã qua.

Xuân An

分享到: