BP - Chương trình quốc gia về phòng chống HIV/AIDS của Việt Nam là Không kỳ thị,ườinhiễmHIVAIDSvẫncogravenbịkỳthịvagravephacircnbiệtđốixửty le nha cái phân biệt đối xử với người nhiễm HIV/AIDS. Đây là chủ đề thuộc phạm vi tầm nhìn “3 không” mà Liên hiệp quốc đã lựa chọn cho các chiến dịch phòng chống AIDS toàn cầu trong giai đoạn 2011-2015, gồm: “Không còn người nhiễm mới HIV”, “Không còn người tử vong do AIDS” và “Không còn kỳ thị, phân biệt đối xử liên quan đến HIV/AIDS”.
Hầu hết mọi người đều biết HIV/AIDS là bệnh truyền nhiễm nguy hiểm dẫn đến chết người, đến nay chưa có vắc-xin dự phòng và thuốc điều trị đặc hiệu bệnh. Do thiếu hiểu biết hoặc hiểu biết không đúng, không đầy đủ về HIV/AIDS nên nhiều người vẫn cho rằng, HIV/AIDS là bệnh rất dễ lây, kể cả qua tiếp xúc thông thường và chỉ những người chích ma túy, người mua dâm, bán dâm mới bị nhiễm HIV/AIDS. Do truyền thông quá chú trọng đến đường lây truyền mà không giải thích rõ ràng, nhất là về đường không lây của HIV và thường tạo ra hình ảnh hãi hùng về HIV/AIDS... Điều đó góp phần làm nên sự sợ hãi, xa lánh, kỳ thị và phân biệt đối xử với người nhiễm HIV, người bệnh AIDS.
Khi bị xa lánh, kỳ thị và phân biệt đối xử, người nhiễm HIV trở nên tách biệt, không làm việc, không được chăm sóc y tế. Mặc dù người nhiễm HIV vẫn có thể sống khỏe mạnh, vẫn có thể cống hiến với gia đình và xã hội trong một thời gian dài. Như vậy, không những xã hội bỏ phí một nguồn nhân lực đáng kể mà những người nhiễm HIV có thể chết sớm, để lại vợ, con, cha mẹ già làm gia tăng tác động tiêu cực của HIV/AIDS đến gia đình và kinh tế - xã hội của đất nước.
Nếu không xóa bỏ được sự kỳ thị và phân biệt đối xử dẫn đến tình trạng người nhiễm HIV bị hạn chế một số quyền cơ bản như: quyền được chăm sóc sức khỏe, làm việc, học hành, tự do đi lại... Từ đó, không hạn chế được dịch HIV/AIDS mà còn làm cho dịch HIV/AIDS trở nên khó kiểm soát hơn. Do đó, việc chiến thắng đại dịch HIV/AIDS rất cần tinh thần và thái độ không kỳ thị, phân biệt đối xử với người nhiễm HIV/AIDS của tất cả mọi người.
T.S