Đến tận khi ngồi sau song sắt trong phòng tạm giam của cảnh sát Berlin (Đức) tôi vẫn ngỡ ngàng không hiểu nguyên do. Tôi là người lương thiện mà. Tôi muốn hét thật to câu này. Nhưng có hét thì ai nghe?àihọcnhớđờiMộtlầnbịbắtgiamởĐứkq bd u23 chau a Phòng tạm giam chỉ chừng hơn chục mét vuông mà như rộng thênh thang. Tôi ngồi một góc, hai góc kia hai người đàn ông khác, cũng người nước ngoài, ngồi gục, mặt rầu rĩ. Sau hơn 5 năm, lưng vốn cũng hòm hòm, vừa đủ mua một quán ăn nhỏ. Chồng nấu, vợ bồi, thoát cảnh làm thuê. Nhờ trời, quán vừa mở đã đắt hàng, phải thuê thêm 3-4 công nhân mới kịp phục vụ khách. Cũng đúng lúc đó vợ tôi sau nhiều năm tưởng vô vọng chuyện sinh nở bỗng nhiên có thai. Tôi phấn khởi đổi đời cái xe VW cà tàng thành cái xe Audi A4 gần như mới coóng. Thấy làm ăn được, vợ chồng bàn tính vay mượn mở thêm quán nữa. Mở thêm quán nữa thì vợ chồng mới khỏi phải làm trực tiếp. Chỉ quản lý mới ra dáng ông chủ, bà chủ. Vậy mà... Vừa sáng sớm, đúng giờ ngủ ngon nhất của dân làm quán, bỗng chuông cửa reo liên hồi. Vừa kịp mở cửa, cả chục cảnh sát xộc thẳng vào từng phòng, súng ống lăm lăm trong tay. Sau khi đọc lệnh khám nhà họ lục lọi, săm soi từng quyển sách trên giá, đệm ghế salon, đến thùng gạo góc nhà. Lục chán, họ còng tay tôi đưa ra quán. Lại lục lọi tìm kiếm từ cửa hàng đến tầng hầm nhà kho. Rồi họ đưa tôi ra xe, tay tôi nằm trong khoá số 8 mà vẫn hai cảnh sát hai bên. Đến nhà tù, họ đưa tôi qua gần chục các loại cổng sắt cài khoá nghiêm ngặt mới đến phòng tạm giam này. Trong khi vợ tôi đang bụng mang dạ chửa, thằng con lớn mới học lớp 10, lại cửa hàng đang đông khách phải đóng cửa. Chưa kể bao dự định tốt đẹp trong tương lai bỗng chốc tan thành mây khói. Nghĩ đến đó lòng tôi ngổn ngang bao xót xa. Tôi phải quay mặt vào trong tường giấu đi những giọt nước mắt ứ trào ra không thể kìm nén. Viên cảnh sát dẫn tôi vào một phòng rộng, sáng choang như một studio ảnh. Họ bắt tôi đứng vào giữa những đèn đóm soi tận mặt nhoay nhoáy chụp mọi góc cạnh. Rồi họ bôi mực vào cả 10 đầu ngón tay điểm chỉ như đánh dấu tội phạm nguy hiểm khiến tôi càng hoang mang, ngao ngán. Tôi uể oải đứng dậy bước theo. Lại qua gần chục lần cửa sắt nghiêm ngặt, anh ta đưa tôi đến cổng thường trực. Một người mặc thường phục chờ tôi ở đó. Ông ta đưa tôi một phong bì và nói: "Ngài đưa cho luật sư của ngài lá thư này. Còn bây giờ ngài được tự do". Tôi ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Nhưng rõ ràng cổng nhà giam đang mở rộng. Tôi rón rén bước ra đường, vẫy taxi. Khi ngồi yên vị trên taxi rồi tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Ngoái cổ nhìn lại cái nhà giam với những bức tường cao rào thép gai và những tháp canh sừng sững tôi rùng mình. Tôi nghĩ đơn giản giống như trước kia ở Việt Nam. Tiền gửi nhà bank tên ai, gửi bao nhiêu chẳng quan trọng. Lại gửi không lãi suất nữa ngân hàng nào chẳng thích. Vì thế chỉ trong 10 ngày tài khoản của thằng con chỉ có vài trăm tiền kindergeld (tiền trợ cấp cho trẻ con) bỗng dưng lên tới con số hơn 100 ngàn DM. Nhà bank khi thấy có hiện tượng bất thường, họ có nghĩa vụ phải báo với cảnh sát và cảnh sát đã vào cuộc. Đúng là bài học nhớ đời không phải chỉ cho riêng tôi mà cho cả những người mới định cư hoặc sắp định cư ở nước Đức. Hùng Lý (từ Berlin, Đức) |