Vị thiếu tá quân đội về hưu kể,ộtgiađìnhvănhóathểketqia lúc 8, 9 tuổi nhân một lần được đi Hà Nội, thấy người ta chơi bóng bàn, tự nhiên mê mẩn. Lúc về nhà, không dám xin tiền mua vợt, mua bóng, ông tìm một miếng gỗ nhỏ làm vợt rồi tự chơi. Năm 1963, ông lên đường tòng quân và đem theo sở thích ấy vào quân ngũ. Khi miền Nam mới giải phóng, trong một lần được giao nhiệm vụ đi tuần tra, lúc ngang qua một biệt thự, ông cứ tần ngần. Hỏi ra đồng đội mới biết, ông dừng chân không phải vì ngôi biệt thự lộng lẫy, mà là trong biệt thự có đặt một bàn bóng bàn. Mà khi đó, ao ước mãnh liệt nhất của ông là… leo rào vào chơi một trận cho thỏa niềm đam mê. | Gia đình ông Phúc tại Hội thi gia đình văn hóa thể thao tỉnh lần III - 2013 |
|