Ông bà mình có câu “Lễ tiết quanh năm không bằng rằm tháng giêng”. Kết thúc công việc đồng áng làm ăn và sau khi ăn tết ở nhà,ươsapporo – kashima người dân miệt đồng bằng sông Cửu Long lại rủ nhau lên núi hành hương.
Bằng phương tiện cá nhân hoặc xe đò, họ lũ lượt đổ về núi Sam, núi Cấm hoặc các khu du lịch vùng Bảy Núi - An Giang để du xuân, vãng cảnh... Qua rằm tháng giêng vẫn “ngựa xe như nước áo quần như nêm”. Mấy bà, mấy chị ở gần nhà tôi năm nào cũng thuê xe du lịch đưa cả gia đình cùng bạn bè đi núi. Có năm họ dừng lại ở núi Sam (Châu Đốc), có năm đi thẳng lên lâm viên núi Cấm, núi Tô, đồi Tức Dụp, hoặc chợ Tịnh Biên. Trong suốt hành trình, mọi người vừa tham quan thưởng ngoạn, vừa thưởng thức các món ngon vật lạ của núi rừng Tây Nam như nước thốt nốt tươi, cháo bò, lạp xưởng bò, bún cá, gà hấp lá trúc, mắm thái Châu Đốc và các loại bánh làm từ trái thốt nốt… Xe dừng lại dưới chân núi, mọi người rộn ràng, tất bật, kẻ leo núi, người lên chùa, ai ai cũng cảm thấy lòng khoan khoái như bỏ lại sau lưng tất cả những tính toán lo âu để hòa mình vào không gian yên tịnh của núi rừng. Mọi người đi núi trong tiết trời vào xuân để trao nhau ánh mắt nụ cười, để trải lòng mình cùng với trời đất bao la và tìm sự khuây khỏa. Họ đi từng đoàn, từng nhóm, đông đến nỗi các khu vực xung quanh chùa Phật Lớn, chùa Vạn Linh, tượng Phật Di Lặc không còn lối đi, đông nhất là từ mùng bảy đến rằm tháng giêng.
Mùa xuân trên núi Cấm, núi Ông Két, núi Tô thật đẹp, êm ả và thanh bình. Sáng sớm, trời se sắt lạnh, tới khoảng 9g nắng dần ấm lên, đất trời như bừng sáng, các loại hoa rừng đua nhau khoe sắc, khiến mùa xuân như kéo dài bất tận. Chính vẻ đẹp hoang sơ đó đã làm nên nét đặc trưng của vùng Bảy Núi. Trên đường đi, nhiều người thích dừng lại nơi các quán võng để ngã lưng, tai lắng nghe tiếng suối róc rách phát ra từ trong tĩnh lặng khiến tâm hồn càng sảng khoái, nhẹ nhàng. Có đoàn còn mang theo cả “fast foot đồng bằng” để cùng nhau quây quần bên những gốc cây hoặc tảng đá mở tiệc và nhâm nhi chút rượu mừng xuân thật vui vẻ. Hình như núi non có một sức hút kỳ lạ đối với người thành thị, nhất là người dân vùng sông nước. Dù trên núi thiếu mọi tiện nghi, nhà trọ sơ sài, quán ăn quán nước đơn sơ mộc mạc, chẳng có gì lôi cuốn, thế nhưng ai nấy cũng đều say mê thích thú như lạc vào một thế giới thần tiên đầy hoa thơm cỏ dại, không khí trong lành. Đến đâu cũng có người mời vào nhà nằm võng, uống nước giống như thông điệp của một thế giới thân thiện, yên bình, hoàn toàn xa lạ với cảnh đua chen, vội vã của thị thành.
Đường lên núi quanh co, uốn lượn, nơi nào cũng đẹp, cũng tươi tắn, đặc biệt ở những vồ núi cao có sương mù bao phủ, có những thảm xanh như lụa ở điện Bồ Hong, Vồ Đầu (núi Cấm) dành riêng cho những người có sức khỏe, nhiều đức tin và tình yêu thiên nhiên. Đến đó, nếu ở lại qua đêm, mọi người sẽ có dịp ngắm cảnh chiều hoàng hôn bãng lãng, lắng nghe tiếng gió đại ngàn mà quên hết mệt nhọc và lòng cảm thấy trống không sau một chuyến du xuân trở về. Ngoài việc tham quan ngắm cảnh, sinh hoạt văn hóa, văn nghệ và phát huy những tình cảm cao đẹp, bạn bè trai gái hằng năm lên núi còn ghi lại biết bao mối tình tuyệt đẹp được đơm hoa kết trái từ những cuộc gặp gỡ đầu xuân. Thật không có gì thích thú và bổ ích bằng!
Nguồn TTO |