- Em chính là người con gái đầu tiên cho tôi biết biết cảm giác yêu,ạohóahiếndângemchotôbảng xếp hạng hang nhat anh cảm giác được yêu và cảm giác hạnh phúc tột đỉnh của tình yêu. Và chính em cũng là người đầu tiên cho tôi biết vị đắng chát của tình yêu khi vừa biết yêu.
Ba năm học THPT là khoảng thời gian quan trọng nhất, tôi luôn tự nhủ với bản thân mình phải cố gắng hết sức để có kết quả tốt nhất, đặc biệt là phải vào được đại học. Nhưng oái ăm và trớ trêu thay cái ngày lên “kinh” thi, vào chính thời khắc quyết định nhất trong cuộc đời, tôi đã gặp phải một tai nạn kinh hoàng, nó thực sự là một cơn ác mộng đối với tôi. Khi tỉnh dậy tôi thấy toàn thân đau nhức, khuôn mặt đau rát và nặng trĩu. Và tôi đã hiểu điều gì đã xảy ra, tai nạn đã làm khuôn mặt tôi bị biến dạng không còn vẹn nguyên như trước nữa.
Lúc đó, tôi tự than vãn và dằn vặt mình: Cuộc sống đã quá bất công với tôi, số phận đã không mỉm cười với tôi. Mọi thứ xung quanh tôi dường như sụp đổ hoàn toàn, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái đau đớn tuyệt vọng.
Rồi thời gian, năm tháng lại tiếp tục qua đi, thấm thoắt đã qua một năm và kì thi đại học cũng sắp đến gần. Như có một luồng sinh khí mới, tôi bắt đầu lao đầu vào học đến mức quên ăn, quên ngủ. Và vận may cũng đã mỉm cười với tôi, tôi đã có tên trong “bảng vàng” của một trường đại học ở Hà Nội.
Lần đầu tiên xa nhà, sống trong một môi trường hoàn toàn mới điều đó cũng giúp tôi nhận thức ra được nhiều điều hơn. Nhưng trong tâm khảm tôi bao giờ cũng ấn chứa một nỗi buồn man mác không nguôi ẩn hiện rõ trên nét mặt. Trong suốt quá trình học, tôi lạnh nhạt với tất cả mọi người xung quanh và không nói chuyện với bất cứ một bạn gái nào do những vết thương còn hằn trên khuôn mặt khiến tôi không dám đối diện với bất cứ ai.
Những tưởng rằng những cảm xúc, tâm trạng và hành động nhạt nhẽo, buồn tẻ đó cứ đeo đẳng tôi theo năm tháng nhưng nó đã thay đổi hoàn toàn kể từ thời điểm được coi là bước ngoặt, ngã rẽ trong cuộc đời tôi đó là lúc tôi gặp được em.
Em không phải ai xa lạ mà chính là người học cùng lớp với tôi. Tôi không thể nào quên được kỷ niệm ngày hôm đó, một kỷ niệm mà chắc chắn, tôi sẽ nhớ mãi và không thể nào quên trong ký ức của thời sinh viên. Tiết học cuối cùng môn lịch sử Đảng khi tôi đang chuẩn bị ra về thì bất ngờ có một bàn tay mềm mại và ấm áp của một người con gái níu tôi lại và trao cho tôi một một “món quà” trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
Sự bất ngờ này khiến tôi vô cùng ngượng nghịu, xấu hổ bởi từ trước đến nay em là người con gái đầu tiên tặng tôi quà. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì em đã chạy đi thật nhanh. Cả ngày hôm đó tôi cứ thẫn thờ như người mất hồn không hiểu chuyện gì đang xay ra với mình. Cầm trên tay món quà mà trong lòng tôi bối rối như có lửa đốt, có một cảm giác gì đó rất lạ lẫm khác thường cứ từ từ hiện ra mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Tôi hồi hộp mở món quà và khi món quà được mở ra thì tôi đã hiểu ra hết mọi chuyện, thì ra bấy lâu nay em luôn chú ý và để tâm tới tôi mà tôi không hề biết đến.
Một buổi tối đẹp trời, bầu trời cao trong xanh và lồng lộng gió, tôi ra ngoài khuôn viên trường dạo để hít thở không khí trong lành và ngắm những vì sao tinh tú trên bầu trời xa thẳm và ngẫm nghĩ về em. Như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, em cũng đang ngồi ngước nhìn những vì sao tinh tú đang tỏa sáng cùng ánh trăng vàng xuyên qua từng kẻ lá. Như có một “giác quan thứ sáu”, tôi nhận ra được em cũng đang có tâm trạng giống như tôi. Và rồi trái tim tôi lần đầu tiên đã biết rung động và thổn thức, lần đầu tiên biết xao xuyến khi đứng trước một người con gái.
Những cảm xúc đầu tiên về em, về người con gái cứ dần dần hiện ra: Ánh mắt em làm tôi cảm nhận được sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, cảm nhận được những tình cảm thầm kín mà bấy lâu nay em đã dành cho tôi. Em đến bên tôi và động viên, an ủi tôi vượt qua mọi khó khăn thử thách. Tất cả những nỗi mặc cảm, buồn tủi trước đây trong tôi như vụt tan biến. Trái tim tôi đã biết đập những nhịp đập lỗi nhịp của tình yêu. Em là một cô bé hồn nhiên trong sáng, em là người đã mang đến cho tôi tiếng cười và niềm tin trong cuộc sống, em là người con gái đã làm rung động trái tim tôi và làm tôi thức tỉnh. Trái tim của hai chúng tôi cũng từ đấy mà đập cùng một nhịp.
Kể từ đấy tôi và em lúc nào cũng quấn quýt bên nhau như hình với bóng, như đôi uyên ương, bươm bướm trong truyện cổ tích. Tôi đã cảm nhận được cuộc sống này ý nghĩa biết bao khi có em ở bên và tôi sẽ không thể sống được nếu như không có em.
Những chuỗi ngày sau đó có lẽ là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi cùng em trên chiếc xe đạp cà tàng dạo quanh khắp phố phường Hà Nội, lang thang trong công viên, ngắm nhìn những con vật đáng yêu ngộ nghĩnh hoặc đơn giản là loay hoay xếp hàng dài cả ngày chỉ để mua hai chiếc vé xem một bộ phim đang rất ăn khách mà cả tôi và em cùng thích; cùng nhau thưởng thức những món quà vặt, nhâm nhi ly kem mát lạnh dưới ánh đèn rực rỡ vào buổi đêm…
Những tháng ngày sinh viên của tôi đã thật ấm áp và hạnh phúc khi có em bên cạnh, em luôn nhẹ nhàng và quan tâm tới tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi thầm cảm ơn cuộc sống và tạo hóa đã sinh ra em và “hiến dâng” em cho tôi.
Hạnh phúc của tôi và em tưởng chừng như sẽ chẳng ai, bất cứ cái gì có thể thay đổi và chia cắt được, nhưng cuộc sống vẫn vậy không có điều gì là toàn vẹn mãi được, đặc biệt là về hạnh phúc, tình yêu thì lại càng ngắn ngủi.
Tốt nghiệp Đại học, tôi và em ở hai phương trời hoàn toàn khác nhau, em ra trường và được bố mẹ xin vào Nam lập nghiệp, còn tôi vì một số lý do nên vẫn chưa kiếm được việc làm. Kẻ Nam người Bắc, cuộc sống của tôi và em bị đảo lộn hoàn toàn.
Trước ngày đi xa, em chạy đến bên tôi, hai ánh mắt nhìn nhau chan chứa tình yêu thương chất chứa từ những giọt nước mắt, em đã trao nụ hôn đầu tiên của em cho tôi và ôm chầm lấy tôi với hy vọng tôi sẽ quên em đi, hãy coi như em không tồn tại, coi như chúng tôi chưa hề biết nhau. Dù không nói ra nhưng trong thâm tâm, tôi hiểu được nỗi khổ tâm xé lòng của em. Tôi hiểu rõ vì sao em lại muốn tôi quên em. Trong khung cảnh trớ trêu đó, trái tim tôi như quặn thắt, khối óc tôi như trống rỗng, chân tay tôi như rụng rời đành để em lặng bước ra đi trong sự luyến tiếc, buồn đau não nề.
Em chính là người con gái đầu tiên cho tôi biết biết cảm giác yêu, cảm giác được yêu và cảm giác hạnh phúc tột đỉnh của tình yêu và chính em cũng là người đầu tiên cho tôi biết vị đắng chát của tình yêu khi vừa biết yêu. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mãi mãi tôi sẽ không bao giờ quên em – một mối tình đầu trong sáng, thuần khiết và tuyệt đẹp.
* Đỗ Văn Việt
Mỗi tháng chuyên mục Ngữ pháp tình yêu sẽ tổng hợp các loạt bài theo chủ đề cụ thể, để bạn đọc có thể sẻ chia, hay cảm thông, và trao cho nhau những tình cảm ấm áp. Đồng thời khi tham gia vào diễn dàn các bạn có cơ hội rinh phần thưởng hấp dẫn của ban tổ chức.
Chuyên đề đầu của tháng 12 sẽ cùng quý độc giả chia sẻ những câu chuyện: "Tình yêu và sự dâng hiến". Mỗi chuyên đề sẽ có giải thưởng hấp dẫn 1000 000đ dành cho bài viết cảm động nhất.
Nhằm khơi gợi những ký ức, kỷ niệm sâu sắc, cảm động về một câu chuyện tình yêu. Tình yêu sẽ đến, đến với những người thật sự biết chờ và biết trân trọng nó. Nhưng tình yêu cũng sẽ ra đi, đi khỏi những ai không chấp nhận sự tồn tại của nó như một góc nhỏ của cuộc sống mình.
Bài viết xin gửi về địa chỉ email: [email protected]. Tiêu đề mail hoặc thư bạn vui lòng ghi rõ: bài viết tham gia chuyên mục Ngữ pháp tình yêu.
Xin mời bạn đọc hãy gửi bài tham gia dự thi.