当前位置:首页 > Thể thao

【lịch bóng tối nay】Dẫu cuộc sống có những điều bất trắc

BP - Hằng ngày đi chợ,ẫucuộcsốngcoacutenhữngđiềubấttrắlịch bóng tối nay chị thường mua đồ ở chỗ người quen. Thật ra mua nhiều mà thành quen chứ trước đó chị chẳng biết những người bán là ai. Đã thành thói quen, hễ mua thịt thì tìm đến sạp của chị người Huế. Mua cá thì ở sạp của mẹ con chị người Quảng. Mua rau thì tìm đến chỗ chị người Thái Bình. Còn mua trái cây phải ở sạp của cặp vợ chồng trẻ ấy. Có hôm đang ở cuối chợ, chợt nghĩ phải mua bưởi, chị cố len qua rừng người trong chợ để đến sạp hàng trái cây ấy. Con gái chị lầu bầu, cả chợ thiếu gì bưởi mà mẹ cứ nhất thiết phải lại chỗ ấy. Chị cười chống chế, là vì cô này bán hàng thường nói thật, hôm nào hàng không ngon thì cô ấy sẽ bảo không ngon, không bán lấy được như chỗ khác. Con gái hỏi lại: Ngày nào cô ấy cũng ngồi chợ, gặp ai cũng nói thật thì làm sao cô ấy hết hàng? Mẹ không biết, chắc cô ấy quý mẹ nên chỉ nói thật với mẹ. Con gái cười, nhưng nụ cười của nó hàm ý rằng, mẹ đừng ảo tưởng!

Sau đợt đi phép trở về cơ quan thì tiệc tùng liên miên, chuyện cơm nước ở nhà không thường xuyên nên chị ít đi chợ. Bữa nay vào chợ mua rau, đến chỗ thường mua nhưng không thấy người quen. Chỗ ngồi của chị Thái Bình giờ là một cô trẻ hơn, cũng bán đủ loại từ rau canh đến bầu bí, chanh, ớt và các loại rau gia vị. Hỏi chị Thái Bình đi đâu mà không bán? Cô gái trẻ nhìn chị ngạc nhiên rồi hỏi lại: Bà ngồi đây hả? Bị tai biến nằm Chợ Rẫy mấy ngày, bệnh viện trả về được hai ngày thì “đi” rồi. Em mới “sang” lại chỗ này. Rồi cô đon đả hỏi chị lấy rau gì? Bí xanh ngon lắm, chị lấy nhé? Chị trả tiền trái bí. Chẳng hiểu sao tin người bán rau qua đời lại khiến chị thờ thẫn.

Chị nhìn về phía trước, chỉ thấy dòng người miên man. Để ra khỏi chỗ này là phải len lỏi thật khéo để không đụng chạm vào ai. Nhìn bề ngoài, dường như cuộc sống mỗi ngày chẳng có gì thay đổi. Hằng ngày, người ta vẫn chèo kéo, ngã giá, bán mua, cãi cọ và chen lấn nhau trên những lối đi nhỏ hẹp trong chợ, trên vạch sơn trắng chỗ đèn xanh đèn đỏ, để hễ đèn chuyển sang màu vàng là cắm đầu cắm cổ phóng xe thục mạng. Mấy ai biết trên từng con phố, góc chợ đã có những con người âm thầm từ bỏ cuộc sống này như chị bán rau. Có người vì một lý do gì đó phải từ bỏ việc mưu sinh ở chợ để trở về với những làng quê. Cũng có người bất ngờ gặp tai nạn hay bệnh tật phải nằm một chỗ. Lại có người vì làm ăn thua lỗ, những đồng tiền phải dãi nắng dầm mưa kiếm được không đủ trả lãi chợ đen cắt cổ nên không tham dự vào môi trường kẻ chợ này nữa... Chị cứ chạy xe chầm chậm trên đường để tự hỏi và tự trả lời như thế. Ừ, liệu mấy ai biết được người bán rau hôm nay không phải là người của hôm qua!

Nhưng chuyện ra đi của chị hàng rau ở chợ Đồng Xoài chỉ là mẩu chuyện rất nhỏ trong cuộc đời này. Cách đây chừng vài ba tuần, vụ giẫm đạp kinh hoàng ở Thánh địa Mecca đã khiến hơn bảy trăm người thiệt mạng. Rồi hằng ngày, trên các phương tiện thông tin đại chúng, những tin tức về đánh bom liều chết, khủng bố về bạo loạn lật đổ, xung đột sắc tộc, tai nạn giao thông... đã cướp đi sinh mạng của hàng ngàn người. Đau thương, tang tóc bao trùm, bủa vây. Dù vậy, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Chỉ có điều ít ai biết quý trọng cuộc sống khi chưa chạm vào những sự cố, bất trắc trong đời. Chỉ khi nào sắp mất đi thứ gì thì người ta mới biết trân trọng, nâng niu  và gìn giữ.  

L.T 

分享到: