Nămnay tôi 32 tuổi. Tôi đã lấy chồng được 6 năm. Hai vợ chồng cũng đãcó một con lên 3 tuổi. Nhưng suốt 6 năm qua,ămgiảvờlênđỉnhchiềuchồbxh giải colombia chưa khi nào tôi cảm thấythực sự hài lòng về chuyện chăn gối. Vợ chồng gặp nhau và dù cố gắngthực sự cũng không mang lại cảm giác gì mới mẻ.
Khổ tâm khi phải thể hiện giả vờ những cảm giác của mình. (Ảnh minh họa, nguồn Internet) |
Nghe lời khuyên từ bạn bè, tôi đã đọcnhiều sách và nhiều lời khuyên cho cuộc sống vợ chồng. Đầu tiên, tôi đãchọn cách trao đổi thẳng thắn với chồng, coi trọng phần tâm hồn, xâydựng không khí tốt trong gia đình… mà vẫn không cải thiện được.
Tôicũng từng đoán rằng mình bị căng thẳng nên mới vậy. Tôi thu xếp để mìnhnghỉ ngơi, nhưng cảm giác nồng nàn, gần gũi trong khi quan hệ tôi khôngtìm được. Tôi đã đi khám bệnh, người ta đã làm nhiều xét nghiệm màkhông tìm được tôi bị bệnh gì.
Khi quan hệ, tôi giả vờ lên đỉnhđể chồng hài lòng… Nhưng không phải lúc nào tôi cũng thành công. Chồngđôi khi cũng nhận ra điều này. Tôi muốn cảm ơn vì anh ấy đã cư xử rấttâm lý. Anh ấy là người làm nhiều việc xã hội vất vả nhưng vẫn thườngxuyên về nhà, chia sẻ vui buồn với vợ, làm việc nhà, chăm cây cảnh… Điềuđó làm tôi áy náy và nghiễm nghiên lại tiếp tục giả vờ.
Tôi vẫnthương yêu chồng nhưng không cố được. Tôi cảm thấy mỏi mệt. Tôi muốnchồng có người tình để tôi khỏi bị lôi ra "trả bài" hàng tuần. Có hômhai vợ chồng cùng nấu cơm, tôi nửa đùa nửa thật bảo anh cứ thoải mái vớinhững cô gái anh gặp miễn sao đừng lây bệnh vào người. Anh đã ngẩnngười ra… Tôi nhìn trong đôi mắt ấy nỗi buồn dài rộng.
Có ngườikhuyên tôi sử dụng các loại thuốc để làm tăng ham muốn của nữ giới. Tôihơi e ngại, bởi mình đã sử dụng nhiều cách khác nhau mà không có kết quảnhư ý muốn… cứ vớt vát kiếm tìm thế này thì rất mệt. Phần hạnh phúcnhất trong hôn nhân tôi không được hưởng. Tủi thân và bị những mặc cảmtâm lý tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ chồng.
Tôi từng nghĩ quyết địnhnhư vậy, tôi sẽ giải thoát được cho mình. Sẽ chẳng phải giả dối, gượnggạo và đánh lừa ai… Nhưng bé Bim 3 tuổi sẽ thiệt thòi. Phải chăng là tôiquá ích kỉ và trốn tránh thực tại? Lòng tôi lúc này nghẹn lại và cảmthấy thờ ơ vô cùng. Có cách nào tốt nhất cho cuộc sống vợ chồng của tôihay không?