(CMO) Hôm nay, có dịp trở về làng quê ở huyện Trần Văn Thời, bức tranh quê với những nếp nhà bình dị, cho tôi cảm giác bình yên đến lạ. Ðặc biệt, khá hiếm khi tôi tìm được ngôi nhà 3 gian của một nông dân trẻ, quyết tâm phục dựng nét xưa giữa thời buổi hiện đại này. Anh Lâm Trung Kiên, ở Ấp 9, xã Khánh Bình Ðông, là chủ nhân của ngôi nhà.
Căn nhà 3 gian được anh Lâm Trung Kiên phục dựng cách đây 6 năm. Anh Kiên còn có sở thích sưu tầm những món đồ cổ như: tĩnh, lu nước, điện thoại bàn, bình giữ ấm trà làm bằng vỏ trái dừa khô… |
Căn nhà lợp mái ngói đỏ, khung sườn bằng cây gỗ miền Ðông do anh Kiên chọn và vận chuyển từ TP Hồ Chí Minh về để xây dựng. Nhà có 3 gian, 2 chái với ý nghĩa: gian giữa là gian nhà chính thờ phụng tổ tiên và tiếp khách, gian phải là phòng ngủ của gia chủ và gian bên trái là phòng ngủ dành cho khách; 2 chái là gian bếp và không gian để đãi tiệc, giao lưu bạn bè đến chơi…
Theo lời anh Kiên, ba anh gốc người Hoa, nhiều đời sống trong ngôi nhà 3 gian được cất bằng cây gỗ địa phương. Nay ba anh đã mất, là con út thờ phụng ông bà nên anh muốn phục dựng căn nhà theo kiến trúc trước đây để lưu giữ kỷ niệm, đồng thời tạo không gian lý tưởng, làm “chốn về” thư giãn cho anh chị em, con cháu.
Tôi theo chân anh Kiên ra vườn, anh cho gà ăn; tay cầm cái rổ tre hái mớ rau muống đồng quanh ao nuôi cá. Tôi thì tha hồ ngắm cảnh đồng quê. Một dãy màu xanh bạt ngàn của đám mạ non mượt mát trải dài cánh đồng. Cảm giác mênh mang của thời thơ ấu hiện về trong tôi, thời suốt ngày quanh quẩn ngoài ruộng đồng câu cá, bắt ốc, hái rau… Phút chốc anh Kiên đã hái đầy rổ rau muống. Trở vô nhà, anh bảo vợ nấu nồi canh chua với cá lóc đồng, cá trê kho tiêu, đúng điệu nhà quê đãi khách.
Góc bếp quê của chị Ðoàn Thị Hằng (Ấp 9, xã Khánh Bình Ðông). |
Ngồi trên tấm phảng (bộ ván gỗ) bên hiên nhà, trò chuyện cùng anh Kiên và các chị ở Hội Liên hiệp Phụ nữ xã, ấp, nhìn qua khung cửa gỗ, vợ anh Kiên đang lom khom bên góc bếp nấu cơm. Tuy góc bếp hiện đại, nhưng tôi đang liên tưởng đến dáng mẹ thời son trẻ, qua làn khói bếp, toát lên vẻ đẹp chân chất, phúc hậu, đảm đang… Mùi kho quẹt bốc lên, nghe bụng dạ cồn cào...
Mâm cơm đậm chất quê với tô canh chua rau muống đồng, ơ cá trê kho tiêu, mọi thứ đã sẵn sàng cho buổi cơm chiều, nhìn thôi đã thấy thèm! Bữa cơm quê ấm lòng, chứa cả những thương nhớ bầu trời tuổi thơ… Anh Kiên bảo, món gì chớ rau đồng, bông súng, cá sặt, rô đồng chỉ cần bước 10 bước chân là có ăn. Ở quê có cái cực khổ, nhưng cũng có cái sướng riêng, đó là không gian thanh tịnh, trong lành, tách biệt với sự ồn ào nơi phố thị; đặc biệt quý và thương cái chân tình người nhà quê dành cho khách.
Vợ chồng anh Kiên dùng bữa cơm chiều, anh chị vẫn duy trì trang phục áo bà ba truyền thống vào dịp đám giỗ và lễ Tết. |
Chia tay gia đình anh Kiên khi trời chạng vạng tối, giữa đồng quê mênh mông yên tĩnh bỗng vang lên “dàn hợp xướng” của dế, ếch, nhái, ễnh ương. Ðó là món quà thiên nhiên ban tặng người dân vùng nông thôn. Sau một ngày chăm ruộng đồng thấm mệt, nghe tiếng nhái bầu, dế "đệm nhạc" giúp họ chìm vào giấc ngủ sâu trong cái lạnh râm râm giữa đêm mưa hè…
Một ngày thật ý nghĩa khi được sống lại ký ức tuổi thơ!
Loan Phương