Mãi không nguôi màu xanh những ngọn đồi,ướinhữngvòkết quả giải vô địch quốc gia bỉ đôi lần chợt nghĩ có phải vì mình là đứa con gái từ quê lên. Sống cùng phố mà vẫn chưa nguôi những ký ức quê nhà. Hay bởi ba mẹ đã chọn cho mình cái tên là một chiếc lá nhỏ. Chiếc lá thương thương mong manh giữa đất trời...
Mẹ kể đứa bé ra đời vào mùa thu, làng quê vừa qua vụ gặt. Sân nhà thơm mùi rơm vàng thóc mới. Một vòm trời trong vắt lọt qua đám lá xanh lục chấp chới. Đứa trẻ hay khóc vì nói chậm, vì sợ hãi bóng tối đã thành người đàn bà nếm trải bao mùi đắng cay, chua ngọt.
Tôi thường mơ đi chân trần trên cỏ. Qua những vạt ruộng mới gặt xong, rơm chất đống chưa xây. Qua con hói mùa hè cạn nước lơ thơ mấy cụm sen tim tím. Bầu trời trong vắt, làn mây biêng biếc và luôn là những vòm lá xanh mời gọi. Tôi từng hát vang trên những ngọn đồi mùa hè rồi chuồi mình dưới những vòm xanh dây leo và cỏ. Sẽ không có một căn phòng nào ủ được mùi hương lá thơm như những vòm xanh trên đồi. Em trai tôi cũng nhất quyết như vậy khi nó vò những nhánh bạc hà và lá tràm chổi trên tay.
Tôi yêu biển. Như từng yêu anh. Đắm sắc nước lấp lánh theo màu mây nhưng luôn là nỗi hoảng sợ với cảm giác bơ vơ giữa vùng trời quá rộng. Những cánh chim hải âu làm tôi chợt nghĩ, tự do và sự cô độc có phải luôn cùng nhau?! Bay đi cánh chim về nơi chốn ấm êm mặt đất an lành. Những ngọn đồi, những vòm xanh là nơi chốn tôi luôn muốn trở lại.
Những buổi chiều nằm trong chiếc võng ru từ chái nhà ra vườn rau của mạ. Ngang lùm tre kẽo kẹt gió qua hết Đồng Dồi, Khe Mít, Khe Tre. Ngược con dốc ngó xuống đường tàu rồi nhắm mắt à ơi theo ngọn gió nam, phảng phất hương trầm cùng tiếng chuông chiều lay hàng sứ đang mùa ra bông trước Đại Nội.
Số phận đẩy đưa con người trong hành trình kiếm tìm. Tôi mất ngủ để đôi khi ngồi nhớ thẩn thờ những mái lá đổi sắc theo mùa, những kỷ niệm phố nâng niu và những tàng cây xưa đâu còn nhiều dấu vết. Người thành thiên cổ, kẻ gặp đó đã rời xa. Thêm những vòm cây mới cho trăm năm ngàn năm, may thay là mùi hương lá mãi còn, dù khó tìm trên tay, ký ức vẫn lần đân cất giữ.
Người đi xa nhớ tà áo dài thiếu nữ Huế màu tím qua cầu, nước sông Hương xanh khăn lụa. Nhớ Đại Nội Hoàng cung đến những ngôi cổ tự, những cơn mưa dầm suốt tháng hay vạt sen hồ Tịnh mùa ni đã trổ bông. Nói chi rồi cũng không quên nhớ ôi là nhớ những hàng cây trên đường Lê Lợi, những vòm long não xanh suốt con phố lên dốc nhà thờ Phủ Cam, nhớ vạt nắng sót lại cuối chiều dưới lùm tre và hàng cau ngó qua Vỹ Dạ, nhớ những cành thông thắp nến một bầu trời hoàng hôn Thiên An ngọt ngào hương vị dấu yêu.
Mùa dịch bệnh giãn cách, phố vắng thưa trầm mặc như một ngôi làng cổ nơi vùng quê xinh đẹp yên tĩnh. Người người đưa chân ra những thảm cỏ dọc bờ sông, kẻ đạp xe tìm lên những ngọn đồi thấp bóng cây đang mùa lá hoa tươi mới. Sông Hương như thiếu nữ trẻ lại với đường chân mày và tà áo lụa xanh. Hai con đường chạy dọc bờ sông nối từ trung tâm phố lên đến chùa Thiên Mụ với thảm cỏ xanh mướt và những hàng cây chụm đầu khoe tán mới. Chợt thương những gốc cây già có trăm năm tuổi vật vã chống chọi với mưa bão để mùa này đổ bóng cho người cho phố. Phố sạch như lau, mùa sinh sôi của lá. Cầu mong bình yên sớm trở lại.
BẠCH DIỆP