Sinh năm 1992, gkazakhstan – bắc ireland là con thứ hai trong gia đình, bố mẹ Nguyệt từng là những người lính. Khác với anh trai, Nguyệt càng lớn lên cơ thể lại càng teo tóp, phải đến năm hai tuổi Nguyệt mới có thể bám vịn để đứng lên được, lâu sau đó em mới chập chững đặt những bước đi đầu tiên trên bàn chân nhỏ thó, yếu ớt.
Sau những ngày rong ruổi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, bệnh tật vẫn không từ bỏ em. Mong muốn được đến trường học như các bạn, nhưng cánh cửa trường học đã đóng lại trước mơ ước của cô gái nhỏ bé khi em bị cô giáo từ chối tiếp nhận.
Từ những con chữ tự học, trong một căn phòng hầu như khép kín tràn ngập màu hồng…Nguyệt đã có thể tự viết ra được cuốn tiểu thuyết đầy đặn và bây giờ là đứa con tinh thần thứ hai của mình.