当前位置:首页 > Cúp C1 > 【soi kèo trận tây ban nha】Nơi cất giữ nỗi nhớ

【soi kèo trận tây ban nha】Nơi cất giữ nỗi nhớ

2025-01-11 02:52:38 [Ngoại Hạng Anh] 来源:Empire777

BP - Mấy ngày đổ bệnh nằm nhà,ơicấtgiữnỗinhớsoi kèo trận tây ban nha tự nhiên chị nổi cơn tò mò lục lọi đống giấy tờ cất trong hộc tủ. Những mảnh giấy cũ nát, màu vàng xỉn được bọc trong một cái bì thư cũng vàng xỉn, bốc mùi ẩm mốc. Bàn tay chị khẽ khàng lật từng thứ một. Này là tấm thẻ thư viện tỉnh từ hồi chị còn trung học phổ thông, này là thẻ sinh viên, giấy chuyển sinh hoạt đoàn từ trường phổ thông về địa phương trong thời gian chờ báo điểm đại học. Này là giấy chứng sinh của hai đứa con... Giữa mớ giấy tờ cũ kỹ, ẩm mốc đó, chợt rơi ra vài tấm ảnh cũ. Chị nhìn rất lâu vào một tấm ảnh đã ố vàng. Bức ảnh khổ “sáu chín” ra đời cách đây đã hơn ba mươi năm, từ ngày nền nhiếp ảnh nước nhà còn ở thời kỳ “đen trắng”. Ảnh chụp toàn thân hai mươi ba con người trong cái lớp chuyên Văn thuở nào, phía sau là ảo mờ hàng liễu rủ. Những gương mặt người nhỏ như những hạt đậu, giấy ảnh lại bị trầy tróc nên rất khó nhìn. Vậy mà vẫn xói vào chị cái nhìn của những đôi mắt trong veo từ tấm ảnh của ba mươi năm trước.

Ký ức chợt ùa về xôn xao, ứ đầy. Tấm ảnh này được chụp vào thời điểm hai lớp chuyên của tỉnh có nguy cơ phải giải tán, học sinh trở về học tại địa phương vì thiếu lương thực. Nghe thật buồn cười khi một tỉnh gần ba triệu dân mà không đủ lương thực nuôi hơn bốn chục học sinh chuyên. Nhưng đó là sự thật! Có lẽ vì thế mà hai mươi ba con người, không một ai cười khi chụp ảnh. Những gương mặt âu lo, buồn bã. Buồn vì sắp phải xa nhau. Buồn vì con trẻ mà đã sớm phải gánh nỗi lo cơm áo. Dù sau mỗi bữa ăn bụng vẫn đói meo, nhưng những bữa ăn của học sinh chuyên thời đó là hoàn toàn được trợ cấp.

...Từ lâu rồi, chị không còn phải bận lòng cất giữ những tấm ảnh cũ nữa. Những chuyến đi, những lần di chuyển trong đời ngày một dày thêm và tính chất mỗi cuộc di chuyển ngày càng quan trọng hơn. Này là cuộc họp mặt ba mươi năm của lớp chuyên thuở ấy. Này là cuộc píc-níc lần đầu tiên của cả cơ quan tại bãi biển Vũng Tàu. Này là sự kiện cưới đứa em trai, ngày con gái vào đại học. Rồi những cuộc tụ tập bạn bè xa gần, cũ, mới; những lớp học dài hạn hay những đợt tập huấn ngắn hạn mà chị từng tham gia... Đi đến đâu, gặp cảnh đẹp nào, chị đều lăng xăng chụp ảnh. Tất cả được chị tuôn vào lưu giữ trong máy vi tính. Lâu lâu bật máy vi tính hoặc điện thoại lên là đã có thể khoe với bạn bè, người thân rằng mình đã đến chỗ này chỗ nọ, đã ăn ở nhà hàng kia, ở đó cảnh đẹp, đồ ăn ngon, con người thân thiện...

Nhưng nếu không nhìn vào những tấm hình, những cảnh quay trên điện thoại, máy vi tính thì những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời ấy bỗng phản bội trí nhớ của chị, chạy đi đâu mất. Không giống thời chưa có điện thoại và máy vi tính, những kỷ niệm thuở xa xưa được đóng dấu rành rành trong ký ức chị. Chẳng có cảnh quay nào lưu lại, nhưng chị vẫn nhớ như in những tháng ngày thơ dại nơi quê nhà. Khi anh bán kem bóp còi toe toe ở đầu làng là chị cùng mấy đứa trẻ trong xóm đã chạy ào ra vây quanh, dù chỉ mình chị có mấy xu lẻ bán lông vịt hôm nhà có giỗ. Cây kem có đến chín chục phần trăm là nước đá được chị giơ cao trước con mắt thèm thuồng của bọn trẻ, nước kem chảy xuống và một đứa không ngần ngại thè lưỡi liếm ngược từ khuỷu tay chị lên rồi chẹp chẹp miệng ý chừng ngon lắm.

Những điều đáng nhớ thuở ấy, chị tự nhớ thôi, chẳng có một phương tiện hiện đại nào cất giữ nỗi nhớ dùm chị! 

L.T

 

 

(责任编辑:World Cup)

推荐文章
热点阅读