【kết quả bóng đá giải ngoại hạng nga】Điều tốt đẹp nhất
作者:Nhận Định Bóng Đá 来源:Ngoại Hạng Anh 浏览: 【大 中 小】 发布时间:2025-01-26 02:26:19 评论数:
Đám tang anh bạn đồng nghiệp là đám tang lạ lùng nhất mà chị biết. Sinh thời,Điềutốtđẹpnhấkết quả bóng đá giải ngoại hạng nga anh được mọi người biết đến như một người gàn dở. Anh hay nhận những việc khó, việc khổ để làm. Dù nhiều lần bị đồng nghiệp tranh công, anh cũng mặc kệ. Và anh thường đỏ mặt bối rối khi được khen trước tập thể. Vì gàn dở nên dù được đào tạo chính quy (thời của chị và anh bạn đồng nghiệp, chỉ những người thực sự học giỏi mới theo được các khóa đào tạo chính quy), cho đến khi sắp nghỉ hưu, anh vẫn chỉ là một chuyên viên mẫn cán ở một cơ quan cấp tỉnh. Và cũng vì gàn dở nên không một cô gái (và cả phụ nữ) nào dám gắn bó đời mình với anh. Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, anh vẫn phòng không gối chiếc.
Nhưng có lẽ cái biệt danh Huy gàn được gắn với anh là bởi anh hay mày mò nghiên cứu. Oái oăm thay, là người được đào tạo chuyên ngành kỹ thuật một cách bài bản, nhưng ngoài giờ làm việc, anh lại rất say mê nghiên cứu các hiện tượng xã hội. Thời gian đầu, anh cũng chia sẻ ý tưởng nghiên cứu của mình với một vài người trong cơ quan. Nhưng người ta chỉ cười cợt nên sau này, anh cứ lẳng lặng thực hiện niềm đam mê của mình. Nhiều đêm, anh kê ghế ngủ lại trong phòng làm việc, vì nếu có về nhà anh cũng chỉ chúi mũi vào máy tính và để nguyên đôi vớ đi cả ngày, trèo lên giường ngủ.
Cái chết của anh cũng là cái chết lạ lùng nhất mà chị biết. Khi người ta mở cửa phòng làm việc, thấy màn hình máy tính vẫn sáng và anh đã cứng đờ trên ghế. Anh chết trong tư thế ngồi ngả ra sau, đầu ngoẹo về bên phải. Gương mặt anh bình thản đến lạ lùng, giống như nhìn màn hình máy tính lâu, mỏi mắt quá nên ngả ra thư giãn một tý rồi ngủ thiếp đi vậy. Ai rồi cũng phải chết, nhưng chết như anh thật đáng để đau lòng. Nhìn anh ngồi bất động trên ghế, quá nghịch thường để gọi là nghỉ ngơi và quá đột ngột cho một sự vĩnh biệt. Ngoài cái chết thanh thản, nhẹ nhàng đáng để nhiều người ao ước, anh chẳng để lại một thứ gì. Ngoài căn nhà nhỏ trống tuyềnh toàng, anh chẳng có tài sản, tiền bạc, không vợ không con, gia đình thì ở tận nơi xa lắc.
Trong lúc chờ pháp y làm việc, người ta không ngớt sụt sùi và ca ngợi những phẩm chất tuyệt vời của anh. Rằng anh hiền lành, đức độ và cao thượng; anh thông minh, giỏi giang mà không tự cao tự đại; anh là người tự do nhưng sống rất mực thước chứ không giống nhiều ông có một lại muốn có hai; anh say mê nghiên cứu nhưng không quên nhiệm vụ chính của mình... Và đến lúc này, những “công trình” nghiên cứu từ xưa tới nay của anh bỗng dưng được người ta nhắc tới giống như những phát minh vĩ đại. Người ta tranh nhau khoe với nhau rằng, lúc còn sống họ đã được anh tâm sự, chia sẻ và họ đã góp ý cho anh thực hiện các công trình nghiên cứu đó như thế nào. Tuyệt nhiên không có một từ “gàn” nào được gán cho anh như vừa mới hôm qua người ta vẫn hồn nhiên gọi anh như thế.
Chị mang những điều đáng ngạc nhiên ấy tâm sự với chồng thì anh bảo: Người nhiều lời và hay tọc mạch như em, nhưng mai này về với tổ tiên, cũng sẽ có một bản điếu văn hoành tráng, rằng em là người mẹ cao thượng, nhân từ và vĩ đại. Đó chính là điều tốt đẹp nhất mà mỗi con người khi giã từ cõi đời đều được nhận.
L.T