【trận hamburger】Cho đi để yêu thương nhiều hơn
Tôi gặp dì-đồng đội,điđểyêuthươngnhiềuhơtrận hamburger cũng là bạn thân thiết với ba tôi lúc họ cùng đi nghĩa vụ hồi năm 1979. Lúc đó, cả ba và dì rất trẻ, đều chưa đến 20 tuổi, dì còn là trung đội trưởng và là sếp của ba tôi. Thế nhưng, như lời ba từng nói thì dì rất tôn trọng ba, việc gì cũng giúp đỡ. Họ vì thế cũng trở nên thân thiết như anh em một nhà. Rời quân ngũ, cả ba và dì đều có gia đình riêng nhưng vẫn giữ liên lạc và luôn có mặt lúc hai gia đình có việc đại sự. Chúng tôi cũng vì thế xem dì như người thân thiết trong gia đình. Ngay cả khi ba không còn, dì vẫn thường xuyên quan tâm, thăm hỏi chúng tôi.
Bẵng đi một thời gian, nay gặp lại thấy sức khỏe của dì không được tốt như trước. Cái chân bị tai nạn phải đi bằng chân giả ngày càng trở chứng đau nhức nhiều hơn. Thế nhưng, dì vẫn lạc quan, tươi tắn lắm. Vẫn bộ áo dài màu tím Huế dự hội nghị biểu dương cựu chiến binh nữ khiếm khuyết; vẫn tranh thủ vào tham quan Đại Nội khi về Huế. Dù khoảng cách từ nhà dì ở A Lưới về Huế không quá xa nhưng sức khỏe không tốt, đi lại khó khăn khiến dì phải bỏ lỡ nhiều dịp tham quan Đại Nội. Là dì nói thế khi “khoe” một loạt ảnh vừa chụp cùng chị em, đồng đội ở Kinh thành Huế nhân dịp 8/3 năm nay.
Dì cũng cho tôi xem rất nhiều ảnh của những chuyến đi tìm hiểu hoàn cảnh từng gia đình đồng đội cũ khó khăn để kêu gọi giúp đỡ. Qua kênh của dì, không chỉ giúp được họ, mà còn gắn kết nhiều hơn tình đồng chí, đồng đội, dù thế hệ của dì đã rời quân ngũ hơn 40 năm. Dì cũng có rất nhiều chuyến đi khác để kêu gọi hỗ trợ cho những hoàn cảnh khó khăn trên quê hương A Lưới của mình…
Ai mới gặp dì sẽ khó có thể nghĩ về một cuộc sống không mấy khá giả, thậm chí là khó khăn, khi vẫn ở nhà tình thương, thu nhập chỉ trông chờ vào ít tiền trợ cấp, chồng lại bị tai biến mấy năm nay…, bởi ở dì luôn là sự lạc quan và nghĩ nhiều hơn cho người khác. Dì kể, có những chuyến đi, thậm chí vét cả những đồng tiền ăn cuối cùng của cả nhà nhưng dì vẫn xem đó là niềm vui và may mắn vì đã giúp được ai đó khó khăn hơn mình. Người thân của dì vì thế cũng rất ủng hộ. Họ luôn tạo điều kiện, kết nối để những chuyến đi của dì ý nghĩa hơn…
Tôi nghĩ về những người phụ nữ may mắn ít nhất là được lành lặn, có cuộc sống vật chất đầy đủ hơn dì nhưng luôn luôn đòi hỏi, luôn luôn so sánh, ganh tị với ai đó hơn mình. Rồi cứ bằng cách này hay cách khác đòi quà một nửa kia nhân những ngày lễ như 8/3, 20/10… Liệu họ có nghĩ rằng, chỉ cần được bình an là đã hạnh phúc. Có hoa, có quà cũng tốt nhưng không có cũng chẳng sao, miễn là mọi thứ phải xuất phát từ tình yêu thương chân thành. Bởi niềm vui không chỉ đến từ những thứ bên ngoài, không phải chỉ từ ai đó.
Như dì của tôi, đi dự hội nghị biểu dương phụ nữ cũng không quên mang theo hình ảnh một gia đình phụ nữ khác đang khó khăn, với niềm mong mẹ con chị ấy sớm có căn nhà kiên cố. Với dì, đó mới là niềm vui và hạnh phúc. Và hạnh phúc đó không chỉ có trong ngày 8/3.
Hồng Tâm