【werder bremen – hoffenheim】Định nghĩa mới

BP - Trong giờ văn,Địnhnghĩamớwerder bremen – hoffenheim cô giáo giảng:

- “Sản xuất” có nghĩa là làm ra. Trong viết văn, muốn “sản xuất” được bóng bẩy hóa, tùy ngữ cảnh mà ta có thể viết là sáng tạo hoặc khai sinh hoặc tiên phong hoặc cha đẻ...

Tèo:

- Thưa cô, “sản xuất” theo định nghĩa mới, còn có thêm ba nghĩa nữa ạ.

- Em nêu cụ thể ra?

- Vâng ạ! Thứ nhất, “sản xuất” có nghĩa là đi du lịch, đi tham quan, đi nghỉ dưỡng, đi ăn giỗ, đi đám ma, đi đám cưới... Thứ hai, có nghĩa là “xả láng”, “tới bến”, “của chùa”, “đục nước béo cò”... Thứ ba, có nghĩa là “trời mưa đất chịu”, “trăm dâu đổ đầu tằm”, “bầm gan tím ruột”, “hạ đế”...

Cô giáo:

- Này... này... em nói linh tinh cái gì vậy? Em mà không “làm rõ” phát biểu vừa rồi, cô đuổi học một tuần vì tội nói nhăng nhít, tào lao trong giờ học đấy.

Tèo:

- Thưa cô, em đâu dám vô lễ, em căn cứ vào quy định của Bộ Tiền để nói nghiêm túc đấy chứ. Năm 2015, Bộ Tiền ban hành Thông tư số 96, cho phép các thành phần doanh nghiệp được hạch toán các khoản chi phúc lợi như nghỉ mát, hiếu hỷ... vào chi phí sản xuất để được cơ quan thuế khấu trừ khi tính thuế thu nhập doanh nghiệp. Giữa tháng 5 năm nay, Bộ Tiền công bố quy chế tài chính của Tập đoàn Điện lực, cũng xác định các chi phí phúc lợi trên được tính vào sản xuất để khấu trừ thuế thu nhập doanh nghiệp. Cho phép như vậy, có nghĩa là đi chơi, đi nghỉ, đi ăn đám giỗ, đám cưới... được công nhận là đang... sản xuất. Vậy thì doanh nghiệp e lệ gì mà không đục nước béo cò, thả giàn chơi tới bến, ăn xả láng và tính chi phí “thả giàn” này vào chi phí sản xuất. Cuối cùng, khi tính vào chi phí sản xuất thì giá thành sẽ đội lên và trăm dâu đổ đầu tằm, người tiêu dùng lãnh đủ. Riêng ông Điện lực, về giá bình thường chỉ có tăng mà không giảm, có lên mà không xuống, nay có thêm quy chế tài chính này càng có cớ để tăng giá bán nhân danh “chi phí sản xuất” và khách hàng mua điện gánh chịu khoản “sản xuất” này. Thưa cô, ông Điện lực xưa nay một mình một chợ, có tăng giá liền tù tì thì dù “bầm gan tím ruột” nhưng “qua sông phải lụy đò”, khách hàng cũng phải nghẹn ngào móc hầu bao chung đủ nếu không muốn bị cúp điện. Kiểu mua bán một chiều như thế, khách hàng từ “thượng đế” đã rớt xuống thành “hạ đế”, nghĩa là... “sản xuất” ạ!

Cô giáo:

- ?!?!?!!!! 

 Tiểu Liên