您现在的位置是:Empire777 > Nhà cái uy tín

【số liệu thống kê về ulsan hyundai gặp suwon city】Một cuộc tiễn đưa thầm lặng

Empire7772025-01-10 16:13:10【Nhà cái uy tín】4人已围观

简介Nhà họ chỉ có hai mẹ con, mới nhập vào xóm số liệu thống kê về ulsan hyundai gặp suwon city

Nhà họ chỉ có hai mẹ con,ộtcuộctiễnđưathầmlặsố liệu thống kê về ulsan hyundai gặp suwon city mới nhập vào xóm nhà lá chưa được bao lâu. Người mẹ hằng ngày đi lượm ve chai. Cậu con trai trước chạy xe ôm ở khu vực Cửa khẩu Hoàng Diệu, sau theo đám bạn sang Campuchia “đánh” gỗ lậu. Tháng trước, mấy người cùng làm gỗ bên Campuchia đem thằng bé về cho bà, vì nó không còn đủ sức một mình trở về. Tóc rụng, da vàng và miệng nó đã cứng lại. Có người nói nó bị sốt rét ác tính, lại có người nói si đa giai đoạn cuối. Chẳng biết thực hư thế nào. Cái vốn ve chai chỉ hơn hai trăm ngàn đồng nên người mẹ không có tiền chạy chữa cho con. Hằng ngày, bà để trên tấm phản ghép bằng lồ ô nơi con trai nằm một cốc nhựa đựng nước và một gói snack đã bóc sẵn. Trưa hoặc chiều bà mới đạp xe về, xách theo bọc cháo dinh dưỡng, nghiền nhỏ rồi đổ cho con vài muỗng. Chăm nom như thế mà cậu con trai cũng cầm cự được gần tháng trời mới “đi”. Hẳn cậu còn nhiều điều tiếc nuối ở cái chốn tạm này!

Đám tang người nghèo nên tất cả đều đơn sơ đến xót lòng. Một nải chuối xanh đặt trên bụng người chết. Không có vàng cho cậu ngậm, người ta bỏ vào miệng cậu bảy hạt gạo theo nghi thức tiễn người quá cố. Người mẹ tội nghiệp, hai con mắt vô hồn, chân không bén đất, lúc bưng nước, lúc lấy trầu và luôn khom người đáp lễ những người đến viếng. Chỉ khi nào không có khách, bà mới lết lại bên tấm phản lồ ô, vòng tay qua bụng con và gục đầu trên mép chiếu.

Tang lễ tàn. Câu chuyện lao xao theo chân các bà, các chị về những căn nhà lá. “Đám ma gì mà không có lấy một giọt nước mắt an ủi người xấu số!” - ai đó nhận xét thế. Rồi người ta thi nhau kể đám nọ đám kia, con cháu đã rất đông đàn, người nhà còn thuê đội khóc mướn. Hễ ai muốn khóc bà, khóc mẹ, khóc chị, khóc em nhưng không phải mệt nhọc, chỉ cần xòe tiền ra là lập tức người chết được khóc vừa thảm thiết thê lương, vừa có vần có điệu rất hay. Cứ thế, người nhà chỉ cần bỏ tiền ra là suốt đêm suốt ngày, lúc nào người chết cũng được khóc thương. Có những đám ma, ôtô lớn nhỏ nối đuôi nhau diễu hành dằng dặc qua vài dãy phố. Con cháu và người đến viếng bận toàn đồ đen y như đám ma bên Tây. Các thợ quay phim, chụp ảnh chạy đôn chạy đáo mướt mồ hôi chẳng khác gì phục vụ đám cưới. Lại có đám đội phèng la đi trước, đội kèn đồng theo sau, tấu lên những bản nhạc cách mạng rất hào hùng.

Nhưng không phải thế. Người mẹ nghèo đã khóc trong lặng thầm suốt nhiều ngày qua, khi biết không thể làm gì để cứu lấy đứa con duy nhất. Bà không khóc thành tiếng, nhưng tấm lưng bà cong oằn xuống, bước chân bà liêu xiêu, đôi con mắt vẫn mở nhưng chẳng nhìn thấy gì. Và khi đốt vàng mã để tiễn con đi, ngọn lửa cháy lém vào tay mà bà không biết. Khi tiếng kèn tấu lên câu ca “Lá vàng còn ở trên cây...” thì hai chân bà ríu vào nhau không bước đi được nữa. Người ta phải dìu bà đi, bởi bà không đi thì con bà không có người thân đưa tiễn. Bà phải đi. Một cuộc tiễn đưa thầm lặng. Một cuộc tiễn đưa trong đau đớn tột cùng. Nỗi đau không được hóa giải bằng nước mắt nên nó vón lại trong đôi mắt vô hồn và trong mỗi bước chân liêu xiêu của bà, vò xé trái tim bà. Nỗi đau ấy, nước mắt không đủ sức diễn tả!

Thảo Nguyên

很赞哦!(78)