Trong bài viết về những loài cây thường thấy ở Huế,ừngthôkết quả bóng đá câu lạc bộ hà lan cố kỹ sư Nguyễn Hữu Đính, một chuyên gia lâm nghiệp nổi tiếng không chỉ của Huế đã mô tả: “Xưa kia ở Huế rất nhiều thông. Thông bao quanh các lăng tẩm, chùa chiền, thông trong Thành nội, trên núi Ngự Bình và các đồi lân cận. Núi Ngự xưa kia là đỉnh cao của một khu rừng du ngoạn rộng lớn, đầy thông xanh thẳm, gắn bó với những địa danh quen thuộc, Ba Đồn, Tứ Tây, Dương Phẩm, Xuân Sơn... và nối liền nhờ những quãng đường dài đất đỏ. Những Những các đồi phụ cận Huế, với vài quyển sách bên cạnh, say sưa với những ngọn thông, óng ánh như tơ để nhớ tiếc...”
Thời gian và những năm dài khói lửa chiến tranh đã làm mất đi của Huế không ít diện tích thông. Ngay cả rừng thông Ngự Bình, mà theo các bậc cao niên là một thời (thông) đã từng kéo dài, rợp bóng đến tận Ngoẹo Giàng Xay (ngã ba Ngự Bình-An Dương Vương thuộc địa phận phường An Cựu hiện nay), thế mà đến năm 1975, đỉnh Ngự cũng chỉ còn trơ lại đồi trọc. Thông Vọng Cảnh cũng cùng chung phận số. “Văn Thánh trồng thông, Võ Thánh trồng bàng...”, vậy nhưng thông Văn Thánh cũng chỉ còn lác đác vài dăm bóng... Rất may là khi tiếng súng chấm dứt trên quê hương, một số diện tích rừng thông của Huế vẫn còn giữ được. Trong đó, có rừng thông đặc biệt thiêng liêng và giàu chất nhân văn vẫn thường được nhiều người nhắc đến: rừng thông Nam Giao.