Empire777

Tôi nhận ra điều đó sau giấc trưa ngủ vùi. Ngay cả khi có tiếng sấm gần lắm ngay trên mái nhà cũng c ngoại hạng tối nay

【ngoại hạng tối nay】Nghĩ bâng quơ

Tôi nhận ra điều đó sau giấc trưa ngủ vùi. Ngay cả khi có tiếng sấm gần lắm ngay trên mái nhà cũng chỉ mơ mơ màng màng cong người kéo chiếc gối ôm gần lại. Thường trong những ngày quá nóng,ĩbângquơngoại hạng tối nay chỉ là những giấc trưa mệt nhọc, ngay cả khi nằm trong phòng có điều hòa. Cứ tưởng tượng cách mà người ta di chuyển trên đường, với hơi nóng như bốc lên từ khắp mọi nơi và nhiệt độ tăng thêm vài ba chỉ số, đến trên dưới 40 độ C. Sẽ may mắn hơn nếu trước đó không phải là một buổi làm việc căng thẳng, hay gặp phải những điều không mấy dễ chịu.

Xuyên qua đám lá còn ướt át là một chút nắng mỏng. Tiếc là nơi tôi thường nhìn ra, đám hoa bằng lăng màu tím không còn nữa khi hàng xóm muốn giữ an toàn cho ngôi nhà cao tầng. Những cánh cổng vẫn khép kín. Có lẽ mọi người vẫn chưa về nhà, cho dù đang là chiều cuối tuần. Những hàng rào cũng đã được nâng cao thêm, kín hơn, nên những cuộc í ới qua tường nhà đã thưa vắng lại. Tôi ước chi nó lại được như ngày trước, để có thể gọi mấy cô bạn hàng xóm về chuyện chợ búa, shopping hay cho nhau một miếng dưa hấu rất ngọt. Lũ trẻ cũng đi đâu hết dù ngày hè cũng vừa đặt chân đến.

Nếu không có tiếng trò chuyện vẳng ra từ chiếc tivi ở phòng dưới, có lẽ chiều đã rất yên tĩnh. Dù có một chút tiếc nuối nào đó, nhưng quả là tôi đã có một chiều thật nhẹ. Mọi thứ dường như đã được thu xếp lại và cất nép vào đâu đó. Những ý nghĩ mông lung, chẳng có gì thành vệt. Và chút chát ngọt sóng sánh của ly chè xanh đã xóa đi cơn khát. Cũng có thể, là nó đã lấp được một khoảng hổng của thói quen phải là dư vị có thể gọi thành tên được.

Chọn cách quan tâm, nhưng không xem mọi việc quá quan trọng không biết có phải là một cách mặc định tính cách? Nhưng chắc chắn là đôi khi tôi đã hoang mang tự hỏi mình có phải là đã quá chừng đơn giản hóa mọi sự không, vì chắc chắn là không phải ai cũng hiểu được lý do của những ứng xử, để nhẹ lòng hơn.

Nhưng giăng mắc là cách mà cuộc sống tạo dựng.

Thế nên tôi thích biết chừng nào cách mà cơn mưa ồn ào một lúc để gọi chiều về an lành như thế này, khi mà mọi thứ đều như được tan loãng ra, nhẹ và mềm đi và mọi thứ trở nên dịu dàng hẳn, dù chỉ là hôm nay thôi…

Nguyễn Lê Bình An

访客,请您发表评论:

网站分类
热门文章
友情链接

© 2025. sitemap