BP - Ngày 29-1 và ngày 2-2,vi hgiải vđqg uzbekistan có hai nickname cùng đăng một đoạn clip 10 giây trên trang youtube.com về 4 vị đại sứ của châu Âu cùng ngồi ăn phở trên vỉa hè đường phố Hà Nội. Clip không “gây bão”, “ồn ào” cho cộng đồng mạng, bởi đến 12 giờ ngày 3-2 tổng cộng mới chỉ có... duy nhất 1 bình luận, 2.205 lượt xem và 8 lượt like (thích), nhưng nó để lại ấn tượng mạnh với tôi.
Trong clip này, 4 vị đại sứ Pháp, Anh, EU và Romania ngồi ăn phở trên một chiếc ghế nhựa thấp quanh bàn nhựa nhỏ chỉ vừa đủ để 4 tô phở và một ống đũa. Họ mặc áo vest, thắt cà vạt, đi giày rất lịch sự và ngồi ăn “tự nhiên như người Hà Nội”. Phía sau họ là bà chủ tiệm bán phở vỉa hè cũng rất thoải mái, xem họ như những khách hàng quen thuộc bình thường. 4 vị đại sứ cầm đũa có chút lóng ngóng dễ thương nhưng cũng thành thục như thể kiếp trước họ là người Đông Á...
Với cách nghĩ của hầu hết người Việt Nam hiện nay, khó có thể tưởng tượng những vị đại sứ của Anh, Pháp... - các quốc gia phát triển bậc nhất thế giới, lại bình dân như vậy. Đặc biệt là với những người Việt Nam có chức quyền, địa vị xã hội hoặc giàu có, nổi tiếng hiếm khi nào “chấp nhận” hòa đồng với cộng đồng. Thay vào đó thường là sự khẳng định “đẳng cấp” bằng cách ăn uống tại nhà hàng sang trọng và cho rằng bình dân như các vị đại sứ đáng kính kia sẽ làm “mất thể diện” của mình.
Còn nhớ trong chuyến thăm và làm việc tại Việt Nam, trưa 22-12-2015, Sundar Pichai, CEO (giám đốc điều hành) của Google đã có cuộc trò chuyện giản dị với Nguyễn Hà Đông (lập trình viên trẻ tuổi và là cha đẻ của trò chơi Flappy Bird nổi tiếng) tại một quán trà đá vỉa hè ở thành phố Hà Nội. Họ là 2 người thành đạt và nổi tiếng trong thế giới công nghệ toàn cầu nhưng chỉ có 4 chiếc ghế nhựa nhỏ xíu, trong đó 2 chiếc để 2 người ngồi, 2 chiếc còn lại để 2 ly nước trà và một dĩa hạt hướng dương để nói về tương lai. Và hình ảnh này đã trở thành cảm hứng cho rất nhiều bạn trẻ Việt Nam quyết tâm chinh phục thế giới công nghệ.
Trên các phương tiện truyền thông, dường như công chúng Việt Nam chưa thấy một vị thứ trưởng, bộ trưởng, giám đốc sở, chủ tịch, phó chủ tịch tỉnh, thành nào ngồi ăn uống như những người dân bình thường. Trường hợp hiếm hoi nào đó có một vị lãnh đạo “vi hành” thực tế, thì theo sau họ là một loạt các ống kính máy ảnh, máy quay phim để đưa tin và xem như tin “hot”. Cũng xin nói thêm rằng “vi hành” như vậy chẳng còn gì “bí mật” và cũng không còn tác dụng của “vi hành”, thậm chí còn phản tác dụng khi nó mang tính hình thức.
4 vị đại sứ cũng như hàng triệu cán bộ, công chức, viên chức trong bộ máy nhà nước của Việt Nam giống nhau ở điểm đều được trả lương từ ngân sách nhà nước. Vì sao những vị khách ở các quốc gia phát triển hàng đầu thế giới, khi tới Việt Nam lại vui vẻ thoải mái ngồi “xì xụp” trên vỉa hè như vậy? Phải chăng họ không “sĩ diện” như người Việt Nam, họ không muốn (hoặc không phải) ngồi “phòng kín” để ăn uống với giá vừa đắt đỏ gấp cả trăm lần vỉa hè và vừa không sợ bị ai dòm trước ngó sau?!
Trần Phương